Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 5: Tôi có người khác rồi
“Tôi có người khác rồi.”
“Anh…anh…nói sao cơ?”
“Tôi nói tôi có người khác rồi, cho nên chúng ta dừng lại đi.”
Lần này, một lần nữa tất cả mọi người lại được phen ngơ ngác, Minh Trí nhảy dựng lên hỏi:
“Là ai vậy? Anh quen từ bao giờ?”
“Đó không phải là việc của em.”
“….” Có cần phải lạnh lùng như vậy không.
Anh em với nhau, tiết lộ một chút cũng không được à trời, riết rồi không biết có phải anh em ruột không nữa. Cái gì cũng giấu giấu, không san sẻ gì cho em út, nhiều lúc bực mình ghê! Nhà thì có hai anh em chứ nhiều nhặn gì đâu?
Ngọc Hân không thể chấp nhận được sự thật này, cô ta tỏ ra đau đớn rồi chạy ra ngoài. Trần Thế Sơn thấy con gái đau khổ như vậy chỉ có thể trừng mắt với Minh Khang một cái rồi chạy theo sau.
Minh Khang không nói thêm câu nào mà đứng dậy bước lên lầu.
Tuy nhiên bà Cẩm Nhung nhanh chóng giữ anh lại, bà hỏi:
“Con nói cho mẹ biết đi, chuyện rốt cuộc là thế nào?”
“Không có gì, tất cả chuyện là như vậy đấy.”
“Con không giấu được mẹ đâu, con tưởng mẹ không biết con thương con bé đến mức nào à? Nói đi, lý do là gì?”
“Con có người khác rồi, mẹ tin hay không thì tuỳ mẹ.”
Sau đó bỏ lên phòng.
Minh Trí cũng nhanh chân chạy theo, nhưng vẫn không kịp, bị mẹ anh gọi lại:
“Chuyện là thế nào? Con theo anh con như cái đuôi, chẳng lẽ một chút cũng không biết sao?”
Oan uổng, anh ta còn chưa biết chuyện gì đây này, lòng như lửa đốt, mà sao mẹ cứ phải tra khảo chứ.
“Con mà biết thì đã không ngạc nhiên như vậy rồi. Mẹ đánh giá con cao quá rồi đó.”
“…. Hôm nay con mà không nói, thì không đi đâu được cả.”
“Mẹ, sao mẹ kỳ vậy, chuyện của anh ấy, mẹ muốn biết tường tận thì đi hỏi anh ấy, chứ con cũng như mẹ thôi, một chút cũng không biết.”
“Thật sao?”
“Thật hơn vàng mười. Thôi để con lên phòng anh xem thế nào?”
“Ừm, hóng hớt được gì thì nhớ kể cho mẹ.”
“Yes, sir!”
Toàn là thánh hóng chuyện!
Dù sao bà Cẩm Nhung cũng rất tiếc cho con trai bà và Ngọc Hân, hai đứa ở bên nhau có thể nói là trai tài gái sắc, bà rất thích cô bé đó, vừa giỏi vừa khéo miệng, nói chung là mẫu phụ nữ hiện đại.
Nhưng nếu con trai đã quyết định thì bà cũng chấp nhận, suy cho cùng là lấy vợ cho con trai chứ không phải lấy con dâu cho bà. Chỉ cần con trai vui vẻ hạnh phúc, thì ai không quan trọng!
Chỉ là, ba năm thanh xuân của con gái nhà người ta, từng nào tiền để trả cho nổi?
Nhân duyên không thành, người phụ nữ thật sự rất đau khổ, đặc biệt là do người đàn ông phản bội!
Minh Trí len lén chui vào phòng Minh Khang, nhưng anh không thèm để tâm, anh đang ngồi ở ghế sô pha, laptop kê trên đùi, đang chăm chú nhìn gì đó. Minh Trí tiến đến, bóp vai đủ thứ chuyện trên đời nhưng Minh Khang cũng không nói lại một câu, rõ ràng là không tiếp chuyện.
Anh ta đành ngậm ngùi về phòng!
Một bữa tiệc ẩm thực diễn ra tại một khu villa sang trọng của thành phố khoảng một tuần sau đó!
Chủ nhân của bữa tiệc ngày hôm nay là một đầu bếp năm sao rất nổi tiếng trong nước Alex Nguyễn. Ông thường được mời tới các lễ hội nổi tiếng cũng như những bữa tiệc giao lưu ẩm thực trên toàn thế giới. Bình thường để có sự phục vụ của ông, khách hàng phải bỏ ra số tiền không hề nhỏ, không những thế mà còn phải đặt lịch trước rất lâu.
Hôm nay ông mở tiệc mời những bạn bè, doanh nhân tới dự, để giao lưu, học hỏi, làm quen nhau.
Ba người Hạnh An, Vân Hạ và Đăng Khôi đến cùng một lúc. Ba người chính là học trò cưng của Alex Nguyễn, ngoài là một đầu bếp nổi tiếng, ông còn là giảng viên ở trường đại học, cũng đã truyền thụ rất nhiều kinh nghiệm về ẩm thực cho các thế hệ sinh viên.
Trước đó Alex Nguyễn đã gửi thiệp mời và nhờ ba người đến sớm một chút để phụ ông, cho nên ba người tranh thủ đến sớm.
“Chào thầy!”
“Đến sớm thế à?”
“Tụi em đến xem có gì giúp được không?”
“Vào đây.”
Vì dự định đến phụ giúp, nên ba người ăn mặc tương đối thoải mái, chủ đề là áo thun kết hợp với quần jean hoặc chân váy thoải mái.
Alex Nguyễn đưa cho ba người ba chiếc tạp dề và bắt đầu vào việc. Một đống nguyên vật liệu như vậy là biết, khách mời đêm nay không hề ít chút nào.
Ở bên trong mọi người đều bận rộn, còn ở bên ngoài, bộ phận trang trí cũng làm việc song song. Vì là tiệc ngoài trời, nên chủ yếu là trang trí bàn ghế và một ít hoa lá cành.
“Tối nay có rất nhân vật tai to mặt lớn của thầy, cũng nhiều người làm trong lĩnh vực ẩm thực này, cho nên ba đứa tranh thủ giao lưu với người ta nhiều vào, nghe chưa?”
“Dạ vâng.” Đăng Khôi ngoan ngoãn trả lời.
Nhưng ai ngờ Alex lại nói:
“Cậu thì không sao, dù gì cậu cũng có nhà hàng rồi, quan trọng là hai con bé cứng đầu kia kìa? Làm ở đâu cũng không yên, không gặp chuyện thì cũng bị đuổi việc, hai đứa mày đi ra đừng nói là đệ của tao nghe chưa hai con kia?”
Hạnh An bĩu môi:
“Bọn em có muốn bị đuổi đâu. Chủ yếu là bọn em làm việc trượng nghĩa, nhưng bọn họ có mắt mà như mù, không nhìn ra sự thật thì sao trách tụi em được.”
Đúng là oan uổng thật sự!
Đi làm mấy chỗ, đứa thì bị đổ thừa ăn bớt nguyên vật liệu, đứa thì bị đổ thừa nấu ăn làm khách hàng bị đau bụng, rồi cả hai đều bị đuổi, đâu phải tại hai người họ đâu.